Hủy Trả lời comment của
Hãy đăng nhập để đăng lời bình

8 Bình luận

  • Chà tôi hiểu cảm giác này, làm chủ cái ao hồ của mình đúng là thích thật. Nhưng mà đôi khi biết giới hạn của mình là điều tốt, một chút tài năng nếu không được ta đến đâu nhưng mà hãy cố hoàn thiện bản thân, để ta có thể thư thái... P/s: Tôi mất 3 tháng để nhận ra là ko thể vượt qua bọn thiên tài, mất 3 năm để chấp nhận sự thật ấy và tìm lại động lực cho bản thân...
    • Tôi từng nghĩ là nếu bản thân nỗ lực hết mức thì có thể sánh ngang với bọn thiên tài , học điên cuồng đến 2-3h sáng ko nghỉ ngày nào nhưng họ chỉ cần vài buổi chăm chỉ là có thể hiểu hơn cả mình. Cayyyyy...🤣
    • nếu thật sự là thiên tài thì khó mà chỉ nổi nổ lực thôi mà ngnag, nhưng ít nhất ông chỉ sau 1 thằng thiên tài ), còn nếu mà ông bảo cả bọn, số đông thiên tài thì tui nghĩ không đúng, họ chỉ là một người dễ tiếp thu hơn mình thôi chưa chắc là thiên tài, sẽ có những lúc ý kiến, kinh nghiệm của ông thắng bọn ông cho là thiên tài thôi . chứ nếu thiên tài thật sự chắc ko nhiều vậy đâu 

    • Tui chỉ thắc mắc là tại sao bác vượt qua bao nhiêu người thì ko vui lại vì ko vượt đc 1 người mà buồn. Nguyên năm cấp 2 tui toàn hạng 2 chả bao giờ vượt đc để đạt hạng 1 dù qua mấy lớp cũng toàn hạng 2 dù hạng 1 có là ai đi nữa thì tui vẫn chỉ hạng 2. Đi thi nấu ăn cấp thành phố hay hỏi đáp cũng toàn về hạng 2,3. Nhưng tui lại cảm thấy vui vì đạt được thành quả sau những cố gắng của mình. Hạng 1 hay ko, có vượt qua ai hay ko cũng chả quan trọng = việc mình cố gắng hết mình và đạt đc hạng đc công nhận. Dù tui cũng thất bại trong nhìu kì thi có khi tụt xuống hạng 20 nhưng thật sự tui cũng hài lòng với kết quả đó. Ko có cảm giác thua kém hay đố kị ai hết. 

    • @AkatsukiH theo tui thấy không đố kị thì cũng tốt nhưng có 1 chút ham muốn hạng 1 thì ko hẳn là xấu . Cái tui nói là sau 1 thiên tài thật sự thôi nhé, chứ ngang ngang nhau thì ham muốn đứng đầu bằng tất cả thực lực cố gắng thì sẽ mau phát triển bản thân hơn  

  • emo

  • zia cái tâm lý thằng chột làm vua xứ mù đấy tôi hiểu mà

    hồi bé được khen thông minh ct đến lúc vào c2 c3 chuyên mới thấy mình chẳng là cái thá gì nản vl. Đến giờ vào đh rồi vẫn bị cái peer pressure đấy ám cho gần như chẳng học được gì mới cả. Chẳng qua cái tự nhận thức nó đi nhanh hơn tuổi nên mới dẫn đến tâm lý đấy thôi chứ nói uổng phí thì chẳng uổng phí, nhân tài thực sự không bao giờ có giai đoạn thằng chột làm vua xứ mù hết mà cno được trui rèn khắc nghiệt từ nhỏ rồi.

     

    • Hoặc tự cố gắng liên tục để giỏi hơn chứ không dễ nản. Một là do môi trường trui rèn, hai là do tâm lý bản thân vững, ba là do tham vọng quá lớn k thể ngừng cố gắng được.

  • emo